
Sau ngày toàn thắng 30/4/1975, khi đất nước không còn chia cắt, khi tiếng súng ngừng vang trên dãy Trường Sơn, có một cuộc hành quân khác bắt đầu – âm thầm mà bền bỉ. Không còn lệnh tiến công, không còn kẻ thù. Nhưng lần này, người lính đi về phía những cánh rừng hoang sơ, mang theo cuốc – xẻng – hạt giống, gieo trồng sự sống giữa đất đỏ Tây Nguyên.
Từ chiến trường đến nông trường – một hành trình chưa từng lùi bước
Trung đoàn 49 – Sư đoàn 471 Trường Sơn, sau ngày thống nhất, được giao một nhiệm vụ mới: mở đất trồng cà phê. Những người lính trẻ rời khỏi đường mòn Hồ Chí Minh, đặt chân đến Buôn Hồ, Krông Pắk, Krông Năng – khi đó chỉ là những vùng đất khô cằn, cỏ dại um tùm, rải rác mìn sót lại sau chiến tranh.
Không một lời kêu ca. Không một chút sợ hãi. Bởi những đôi chân đã quen với dốc đá, những bàn tay đã từng đào công sự, dựng lán giữa bom rơi – thì chuyện làm nông giữa đất trống chỉ là một chặng đường tiếp theo, trong hành trình sống vì đất nước.
Mỗi hạt cà phê là một phần ký ức của người lính
Ngày hôm nay, khi ta nhấp một ngụm cà phê thơm đậm trong sáng sớm, có thể sẽ không ai biết rằng: những gốc cà phê ấy từng được trồng bởi chính bàn tay của người lính năm xưa.
Họ không còn mặc áo lính, không còn đội mũ sắt. Nhưng trong ánh mắt, trong nhịp sống – vẫn có cái kỷ luật, cái nghĩa tình, cái kiên gan mà chỉ người từng đi qua chiến trận mới giữ được.
Mỗi mùa cà phê chín, giữa đại ngàn bạt ngàn, những người lính cũ lại gùi phân, làm cỏ, chăm cây. Mồ hôi thấm vai áo bạc màu. Lưng còng theo năm tháng. Nhưng tay vẫn chắc. Gốc vẫn xanh. Cà phê vẫn trĩu quả – như chưa từng mỏi mệt.
30/4 – không chỉ là ngày chiến thắng, mà là ngày của sự tiếp nối
Thắng trận không phải là kết thúc. Mà là lời bắt đầu cho những mùa gieo mới. Người lính Trường Sơn chọn ở lại với đất, với rẫy, với cây. Không mang theo huân chương. Chỉ mang theo trái tim nguyên vẹn vì Tổ quốc.
Và hôm nay, đúng 50 năm sau ngày non sông thu về một mối, cây cà phê ấy không chỉ mang lại kinh tế cho Tây Nguyên, mà còn mang trong mình ký ức của một thời không thể quên.
Cà phê Lekofe – một lời tri ân không lời
Tại Lekofe, mỗi hạt cà phê được tuyển chọn từ chính những vùng đất nơi người lính từng cắm trại, từng cày xới, từng mở đường. Không phải là hạt cà phê đơn thuần – mà là một phần linh hồn của đất nước. Một câu chuyện chưa bao giờ ngừng kể.
Mỗi ly cà phê là một lời cảm ơn lặng thầm. Gửi đến những người đã bảo vệ từng tấc đất. Gửi đến những người đã âm thầm gieo mầm sau chiến tranh. Và gửi đến những thế hệ hôm nay – đang thừa hưởng sự bình yên, nhờ những hy sinh không cần gọi tên.
Rực rỡ sao vàng – không chỉ là một biểu tượng
Lễ 30/4, trong lòng Lekofe, không chỉ là ngày đại thắng. Mà là ngày để lặng người trước những điều vĩ đại đã được vun trồng bằng sự im lặng. Là ngày để tưởng nhớ – không bằng diễu binh hay pháo hoa – mà bằng một ly cà phê chậm rãi, đậm đà, và đầy biết ơn.
Lekofe xin cúi đầu trước những người lính – Đã đi qua chiến tranh, Và tiếp tục sống như những người hùng.